HOÀI MONG *

HOÀI MONG *

        Khi còn ở quê nhà, em cho rằng xứ mình nghèo nàn và buồn chán. Thuở đó, em hay nghĩ mình đài các cao sang nào thua kém chi ai; bỏ mặc phía sau lưng bao lời ru tha thiết, bao mối tình chân thật…

        Thế rồi – năm hai mươi hai tuổi – em theo người sang Mỹ như lòng hằng mong đợi. Nước Mỹ hoành tráng với muôn phố thị thẳng tắp bóng phi lao, những “sky-scraper” vươn mình lên bầu trời tím ngắt.

        Bảy năm trôi qua – trên đất khách phương người – em chưa tỏ niềm vui lại vô tình lạc lõng; thầm mơ ước quá chừng những khoảnh khắc ngày nao, chốn quê nhà dấu ái. Vượt qua ngàn dặm trường toàn núi đồi trơ trọc; hàng hàng cây Hồng mộc (Redwood) dẫu ngăn sương cách gió, chẳng làm em thêm ấm áp, chẳng vơi đi muộn phiền. Nhớ thương vô ngần những con đường xóm đạo, những mái nhà nhỏ bé bên kia bờ đại dương. Nơi ấy, người thân và phố cũ… phải chăng, vẫn cùng chung hơi thở thật đằm thắm nồng nàn?!

        Giờ đây biết làm sao khi tuyết trắng ngập thểm. Ôi! Se sắt tâm hồn và khao khát được nghe: Tiếng Chuông Nhà Thờ đổ, nhịp nhàng – chan chứa mỗi hoàng hôn.

 

*Theo tâm tình của PTTV(2009)                                VŨ MINH LY

                                                                              (GTĐHTLMN)